Chap 203
Sáng sớm ngày học quân sự đầu tiên, tôi tỉnh dậy với tâm trạng buồn rầu chán nản, ảnh hưởng của “ Vong tình thiên thư “ mạnh đến nỗi ngay cả trong giấc mơ, tôi vẫn còn thấy cảnh tượng mình đang nắm tayKhả Vy, và rồi bàn tay nhỏ nhắn của em ấy dần lơi đi, cứ thế trôi xa vào tay một người khác :
- Chậc, thôi lên trường sớm vậy! – Tôi vỗ vỗ trán tự nhắc mình.
Ăn sáng xong, tôi lò mò tìm đoạn tre ngắn để giả làm súng cho tiết học quân sự rồi thong dong đạp xe lên trường. Mới hơn 6 giờ 15 sáng nên ngoài đường chỉ lác đác vài bóng học sinh mặc đồng phục thể dục của trường tôi cũng đang trên đường đi học. Thỉnh thoảng tôi thấy có cặp đôi nào đó trạc tuổimình đang đèo nhau cười nói vui vẻ, chợt thầm nghĩ nếu không có tên Vũ kia thì giờ này có lẽ tôi cũng đang chở Vy đi học rồi :
- “ Thôi, cái gì dễ đến thì cũng dễ đi ! “ – Tôi tặc lưỡi nhủ thầmtrong bụng.
Vào đến cổng trường, tôi ngớ người ra khi nhìn thấy hai thằng Dũng và Chiến đã ở sau cổng tự đời nào, tay cầm đoạn tre dựng đứng, tay còn lại chống nạnh hệt như Phong thần và Lôi thần đang giữ cửa :
- Dạ, tụi em mời thánh nhập trường ! – Hai thằng đồng thanh hô to.
- Ớ…điên à, hai cái thằng này ?? – Tôi ngơ ngác.
- Hề hề, thấy khoái hông mậy ? – Thằng Chiến choàng tay qua vai tôi cười hả hê.
- Khoái gì, mới sáng chúng mày tự dưng lại đi gây sự chú ý à ? –Tôi chưng hửng.
- Rảnh quá, Vy nói bọn tao cầm tre ra đây đứng, xem có ai lớp mình bữa nay đi học quân sự mà quên đem theo cây tre không để còn nhắc sang bên kia mua, chứ tí vô lớp không có là dễ bị trừ điểm thi đua lắm ! – Dũng xoắn quệt mũi giải thích.
- Rồi đã có ai quên chưa ? – Tôi tò mò hỏi.
- Mày nhìn bên tay phải đi ! – Nói rồi thằng Chiến hất đầu vàotiệm văn phòng phẩm bên cạnh.
Không ngoài dự đoán, trước mắt tôi là Khang mập đứng lẫn trong đám đông các học sinh lớp khác đang vồn vã hỏi mua tre, gì chứ thằng này xưa giờ là nổi tiếng đầu óc quên trước quên sau mà, nó chỉ có thể kể vanh vách những món ăn trên thế giới này thôi.
- Thôi tao vô gửi xe, tụi mày cứ giữ cổng đi ! – Tôi thở hắt ra.
- Ờ đi đi con trai, mà sao cái mặtmày thê thảm miết vậy ? – Thằng Chiến nhíu mày.
- Kệ tao ! – Tôi nhún vai đáp rồi quay lưng dắt xe đi thẳng.
Không biết ở các trường cấp 3 khác như thế nào, nhưng trường tôi cứ đến ngày học quân sự thì học sinh phải mua băng gạc để học băng bó vết thương, và những đoạn tre ngắn để tập tư thế ngắm bắn. Vậy nên trong sân trường lúc này đã có những học sinh lớp khác tay cầm băng gạc, người thì ôm tre cười giỡn, rượt nhauchí choé. Có thằng con trai còn cao hứng vác tre múa loạn xị hệt như là nó biết múa thương thứ thiệt :
- Ấu dè, xem Triệu Tử Long đây!
- Xách dép cho Quan Vũ, xem long đao nè ! – Thằng khác hưởng ứng ngay.
Và hậu quả của việc hai ông mãnh này mới sáng sớm đã múa tre loạn xà ngầu là bác bảovệ từ xa đã thấy kịp, ngay lập tức tuýt còi thổi phạt để rồi hai tên quăng cả tre mà bỏ chạy mất dép. Tôi cũng muốn mình được chơi giỡn như vậy với tụi bạn, thế nhưng tâm trạng của cả tháng nay cứ nặng nề mãi không nguôi, khiến kiểu tôi bâygiờ như vừa buồn lại vừa bất cần đời.
Gửi xe xong, tôi đến chỗ lớp tậptrung rồi lựa cái ghế đá còn trống ngồi xuống :
- Hê, mày không định học lại à ?– Tuấn rách từ sau bước tới ngồi xuống cạnh tôi.
- Ừm… ! – Tôi lắc đầu.
- Mày nghỉ quá 3 bữa liên tiếp nên anh tao gạch tên rồi, nhưng nếu muốn học thì tao cóthể xin dùm cho ! – Nó đề nghị.
- Ừ thôi, lúc nào cần học tao nóimày ! – Tôi thở dài nghĩ thầm với cái tâm trạng này thì tôi giờ chỉ có thể cắm đầu vào game online để giải sầu chứ học hànhgì được, khi mà ngày nào đến lớp học cũng phải chạm mặt người đã phũ tôi chứ.
Nhắc người thấy người, phía trước hai thằng tôi là Khả Vy đang ngồi ở hành lang dãy phòng nhân viên với nhỏ Huyềnvà Yên ù, ba người tán hươu tán vượn ra chiều vui vẻ lắm, và tôi chắc chắn rằng em Vy đã lờ tôi, bởi chính Yên ù còn hỏi :
- Ủa Vy, Nam kìa ? – Chị đại ngạcnhiên khi thấy hai đứa tôi ngồi tách biệt nhau.
- Ừm, mà phim tối qua đó, coi sao rồi ? – Vy thản nhiên tảng lờ sang chuyện khác.
Tôi thì cực kì khó chịu với những ai chưa biết sự tình lúc này mà lại cứ luôn ghép cặp tôi với Vy, bởi lòng tự tôn của tôi rất cao.
Nên một khi ai đó nhắc đến mối quan hệ tình tứ giữa tôi cùng Vy thì tôi lại bực mình, bởi em ấy thì cứ ngoảnh mặt làm lơ, và tôi thì hệt như một tên bị bỏ rơi chính hiệu.
- Thôi mày ơi, buồn gì nữa ! – Thằng Tuấn vỗ vai an ủi.
- Ừm, có đâu ! – Tôi bùi ngùi lắc đầu.
Chốc sau, tầm khoảng 7 giờ thì cả lớp tôi đã tập trung lại thành4 hàng dọc ở khoảng sân trường được chỉ định, xung quanh là các lớp khác cũng đang xếp hàng tương tự. Tôi thì lựa ngay cuối hàng mà đứng chứ chẳng thamgia vào hội tán chuyện của tụi Khang mập phía trên nữa.
- Các em đã đủ chưa nhỉ ? – Anhcán bộ khung tay cầm danh sách lớp hỏi.
Sở dĩ gọi anh lớp trên này là cán bộ khung vì trường tôi có thông lệ, trước khi toàn thể họcsinh tập trung lại sau kì nghỉ hèđể học quân sự thì mỗi lớp 12 sẽ cử ra 1 thành viên để học toàn bộ về quân sự trước. Sau đó đến khi bọn lớp dưới tụi tôi nhập trường thì những người này sẽ xuống các lớp dưới dạy lại cho lớp đàn em, đó là nhiệm vụ chính của cán bộ khung.
- Ba mươi lăm, ba mươi sáu….. ! – Khang lớp trưởng phía đầu hàng đang lẩm nhẩm đếm số các thành viên 11A1, rồi nó sửng sốt nói. - Ủa, thiếu 1 người rồi ?
Khang mập vừa dứt lời thì từ phía hành lang, Tiểu Mai đã vội vã đi đến, nàng lịch sự cúi chào anh cán bộ khung :
- Xin lỗi, em vào lớp muộn ! – Rồi Tiểu Mai nhoẻn miệng cười ngại ngần với Khang mập và bước vào hàng.
Khỏi phải nói ông anh cán bộ khung lúc này mặt đần ra đến cỡ nào, mà cũng phải thôi, ai không phải trong lớp tôi thì lần đầu tiên nhìn Tiểu Mai hầu hết người nào cũng đều bị vẻ đẹp của nàng hớp hồn ngay tắp lự.
- Anh…anh, vậy là đủ rồi đó ! – Thằng mập gọi giật.
- À…ừ…đủ rồi à, các em vào hàng đi ! – Ông anh này ngượng ngùng đáp, mắt đã thôi nhìn Tiểu Mai mà cố gắng dòm chăm chú vào quyển sổ tay để chữa thẹn.
- Hi, Nam tới lớp sớm hở ? – Nàng bước tới đứng cạnh tôi, đương nhiên là vì tôi đang ở cuối hàng mà nàng vào lớp trễ nên giờ đứng gần tôi là việc bình thường, hay ít nhất là tôi đang nghĩ như vậy.
- Ừ, cũng vừa kịp thôi ! – Tôi gậtđầu đáp.
- Ôi…mình quên đem theo tre rồi ! – Tiểu Mai thở dài.
- Này, lấy của Nam mà dùng ! – Nói rồi tôi chìa đoạn tre trong tay mình ra.
- Rồi tí Nam lấy gì mà học ? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
- Không sao đâu, bảo nhận thì nhận đi ! – Tôi vội nói rồi quay sang chỗ khác.
- Hì, vậy cảm ơn nha ! – Tiểu Maitủm tỉm cười.
Sở dĩ tôi phải quay mặt sang hướng khác là vì tôi muốn tránh cho mình cũng bị lâm vàotình trạng đần mặt vì nữ sắc giống ông anh cán bộ khung lúc nãy.
Tiểu Mai hôm nay vẫn cột tóc đuôi gà, gương mặt vẫn thanh nhã và xinh đẹp như ngày nào, chỉ có một điều đặc biệt là nàng lúc này lại son môi, nhìn đỏ mọng và thoáng bóng lên dưới nắng mai. Tuy chỉ là trang điểm nhẹ thôi, nhưng điều này cũng đủ để làm nàng khác biệt và nổi bật hơn hẳn những cô gái khác. Bằng chứnglà từ lúc Tiểu Mai vào lớp thì bọn con trai của những lớp kế bên cứ lia mắt sang hàng lớp tôi mãi, trong đó có cả những cu cậu lớp 10 vừa chân ướt chân ráo nhập trường năm nay cũng láo liên đôi mắt mà nhìn bậc đàn chị xinh đẹp này.
Với cả tôi cho Tiểu Mai mượn cây tre thì cũng chả có gì gọi là tốt bụng cho lắm, bởi vì tôi chắcchắn rằng chỉ tí nữa thôi, tôi sẽ là người duy nhất ngoài anh cán bộ khung ra là được cầm súng thật để thị phạm cho quần chúng nhân dân. Bởi lẽ vềkhoản ráp súng thì tôi là vô địch, vừa nhanh vừa chuẩn, kể cả M16 hay AK- 47, nên chẳng việc gì phải giữ khư khư cây trecho bận tay.
- Ừm…anh tên Hoà, học 12A1, năm nay anh được chỉ định làmcán bộ khung để dạy tuần học quân sự cho 11A1 các em ! – Anh này húng hắng giọng rồi tiếp lời. – Bữa đầu tiên thì anh chỉ nói sơ qua về những gì cần học và chuẩn bị, đến buổi chiềuthì chúng ta sẽ bắt đầu vào bài!
Nghe đến buổi đầu chỉ ngồi nghe thì đứa nào chả khoái, anh Hoà vừa dứt lời xong là cả lớp vỗ tay rào rào. Bởi vì bảo là ngồi nghe chứ thật ra chỉ là nói sơ qua một tẹo về quy chế thi cử, kiểm tra dụng cụ rồi tán chuyện làm quen đến hết buổi là về. Thế nên chỉ một chốc sau là chả riêng gì lớp tôi mà đến cảcác lớp khác cũng hệt một tình trạng như nhau, hàng ngũ thì chỉnh tề thẳng lối, nhưng tiếng nói chuyện rào rào cứ vang lên tứ phía. Đầu người này hết quay sang bên nọ lại đến bên kia và miệng thì hoạt động hết công suất, cứ như mùa hè vừa rồi ai cũng có chuyện để kể với bạn bè hết vậy.
Thế mùa hè vừa rồi tôi có gì đáng để nói cho bạn bè đây ? Trận kịch chiến với A Lý hay là tôi bị Khả Vy chia tay phũ phàng ?
Và nếu kể thì kể cho ai nghe ?
Bởi lúc này chỉ có Tiểu Mai, người tôi từng từ chối thẳng thừng là đang ngồi cạnh mình mà thôi !
Chap 204 :
Giữa đám đông bạn bè đang tán chuyện cười đùa ỏm tỏi, chỉcó mỗi tôi là im lặng nhìn bâng quơ cảnh sân trường. Tiểu Mai tay mân mê đoạn tre tôi đưa, thỉnh thoảng nàng lướt tay trênthân tre và gõ nhẹ vào đó, cứ như muốn kiểm tra xem âm thanh vọng ra là như nào, rồi lạinhẹ nhàng mỉm cười. Rồi nàng mấp máy môi, khẽ ngân nga một đoạn nhạc mà có đến chết tôi cũng không thể nào quên được :
- Love you….and… love me…… !
Thanh âm nhẹ nhàng, cao vút nhưng cũng thật khẽ khàng lướt ra từ đôi bờ môi đỏ mọng, chỉ vừa đủ cho cả hai đứa nghe thấy.
Và tôi giật bắn người, bởi đã lâu lắm rồi tôi mới nghe lại bài hát này, là bài “ Love you and love me “ mà Khả Vy đã cho tôi nghe.
Tôi không giấu được vẻ sửng sốt, vô tình quay sang nhìn TiểuMai :
- Hi, gì vậy ? – Bắt gặp ánh mắt của tôi, nàng ngừng hát, mỉm cười hỏi.
- À….không, đâu có gì ! – Tôi lúng búng chối ngay.
- Không có gì thế nhìn mình làmchi, hì hì ! – Nói rồi nàng bật cười khúc khích.
- Ừm…thì…Mai cũng biết tiếng Trung Quốc à ? – Tôi trớ đại sang một lí do khác.
- Đâu có, ai nói vậy ? – Tiểu Mai nháy mắt tinh nghịch.
- Thì…bài nhạc vừa hát ấy, là của Trung Quốc mà ? – Tôi ngẩn người.
- Nhưng mình chỉ hát được mỗicâu tiếng Anh thôi, còn lại là…ừ,như máy phát nhạc vậy đó, vầy nè…. ! – Và nàng lại ngân nga theo giai điệu nhưng không hátthành lời.
- Ra thế ! – Tôi lắc đầu cười khổ.
Như mọi khi, tôi biết Tiểu Mai sẽlại im lặng, và tôi cũng thế, bao giờ cũng vậy, luôn có một khoảng lặng nửa vời giữa hai đứa.
Thế nhưng lần này lại khác, chính Tiểu Mai lại là người bắt chuyện trước :
- Sao Nam không lên hàng trên ngồi ?
- Làm gì ? – Tôi ngẩn tò te không hiểu.
- Kìa ! – Nàng nói rồi ý tứ đưa mắt về phía Khả Vy đang cười giỡn với tụi Khang mập.
- ………….. ! – Tôi lặng im không trả lời.
- Ưm…vậy hè vừa rồi của Nam thế nào ? – Tiểu Mai khẽ cười bíẩn.
- Ừ…vui vui ! – Tôi trả lời bằng giọng không hề có sức thuyết phục.
- Vui là vui, buồn là buồn, chứ ainghe vui vui bao giờ ? – Nàng nghiêng mái đầu bĩu môi.
- Thì…ý là…tàm tạm ! – Tôi đã bắt đầu lắp bắp.
- Tàm tạm là như nào chứ ? – Đến đây thì tôi đã biết nàng trêu mình rồi, vì Tiểu Mai cố làmmặt tỉnh nhưng lại sắp phì cườiđến nơi.
- Ây dà, là vậy đó…ừ, cái bóng đèn sao rồi ? – Và tôi lại trớ sang chuyện khác.
- Bóng đèn hở ? Bể rồi chứ sao, hỏi ngốc vậy ! – Tiểu Mai cố nín cười.
Tuyệt, đến đây thì tôi ngẩn người ra luôn, đúng là vừa rồi tôi hỏi ngu thiệt mà, đã lái sangchuyện khác thì phải tìm chuyện nào cho mở rộng đường đi văn chương một chút,chứ ai lại đi lái vào ngõ cụt như tôi chứ.
- Đùa thôi, hì, tối nay có người qua thay lại rồi ! – Trông mặt tôi đần quá, Tiểu Mai tủm tỉm giải thoát tôi khỏi ngục tù của “tủ đứng trong miệng “.
- Ừ…vậy tốt rồi ! – Tôi gật đầu đáp, chuyển sang công kích hung thủ của vụ án bể bóng đèn kinh điển. – Mấy thằng con nít đó phá quá, sút banh bậy bạ!
- Hứ, chứ ai hồi đó cũng một lầnlàm vỡ bóng đèn, một lần làm ướt người ta ? – Nàng nguýt dài, nhìn tôi đầy kiêu kỳ.
- Nhưng…sau đó….mình cũng bể mũi mà, xem như…huề…. ! – Tôi điếng hồn, lúng búng trả lời.
- Vậy hở ? Đau lắm à ? – Tiểu Mai nheo mắt vẻ khó tin.
- Ừm…cũng đau ! – Tôi bối rối gãi đầu.
- Mình ném nhẹ tay mà, chứ mạnh tay là Nam nằm viện rồi, hì hì ! – Và nàng lại cười, nhữngngón tay thanh mảnh khẽ nhảy nhót trên ống tre.
- Ừ….. ! – Tôi đáp khẽ rồi quay sang nhìn chỗ khác.
Chưa bao giờ tôi thấy Tiểu Mai cười nhiều như những ngày vừa qua, có lẽ sau mùa hè đượcở cùng gia đình nên nàng đã cảm thấy vui hơn. Nàng vui, tôi cũng như cất đi một gánh nặng, vì ít ra tôi tưởng sau khi mình để lại quyển sổ Guitar lại nhà nàng thì Tiểu Mai phải buồn lắm chứ, dù gì hành độngđó cũng không khác lời từ chối đề nghị của nàng là bao.
Kết thúc buổi học ban sáng, chúng tôi tan hàng về nhà nghỉ trưa để 1h30 chiều lại tập trungbắt đầu vào học chương trình quân sự chính thức.
- Mình cầm cây tre này về nhà nhé ? – Tiểu Mai quay sang tôi hỏi lúc hai đứa dắt xe ra.
- Sao…không để mình cầm về ? – Tôi ngẩn người, định tỏ ý ga lăng cầm về rồi buổi chiều lại đem lên cho nàng.
- Nam tặng mình rồi mà ! – Nàng thản nhiên nói, và nhìn cách nàng nói cứ y như là chuyện này đã là điều hiển nhiên rồi vậy.
- Ừ…. ! – Tôi lại lúng búng gật đầu.
- Mình về nhé, chút gặp lại ! – Tiểu Mai mỉm cười.
- Ừa… ! – Và tôi chẳng làm đượcgì hơn là đóng vai một thằng luôn luôn là ngố rừng trước mặt nàng mọi nơi mọi lúc.
Trưa hôm nay tôi nói với mẹ là ăn trưa ở trường luôn cho tiện, thật ra chả phải tiện gì, chỉ vì tôilười trưa nắng phải chạy về nhà. Thế là lượn loanh quanh trong trường mãi cũng chán, gặm xong ổ bánh mì khô khốc, tôi chạy xe lên quán internet quen thuộc, ngồi vào máy và truy cập vào một trang web nghe nhạc.
- “ Love you…and love me….. ! “
Tôi lặng im nghe bản nhạc đầy ắp kỉ niệm ấy, tiếng sóng biển rìrào hệt như những ngày tôi cùng Vy ngồi chơi ở thảm cỏ xanh mướt ngoài bờ biển Đồi Dương vậy.
Tua đi tua lại nhiều lần, trưa hôm ấy tôi cũng chỉ nghe độc nhất một bản nhạc này. Tôi nhớ lần hai đứa giận nhau, Vy cho tôi nghe bản nhạc này, bỗng chốc tôi quên cả giận mà chạy như bay đến nhà em ấy, tôi nhớ nụ cười toả nắng khi thấy em ấy đứng đợi mình. Vậy mà…
- “ Tại sao em lại làm vậy với tôi chứ, Khả Vy ? Gieo cho tôi hi vọng, dạy tôi biết thế nào là tình cảm lứa đôi, để rồi đá tôi rơi thẳng xuống vực thẳm của những thất vọng tràn trề ! “
- “ Tại sao những gì em giải thích trong giấy, lại chẳng giống như sự thật mà tôi thấy trong những ngày qua vậy ? “
Và tôi cũng chợt tự hỏi một ý nghĩ vừa nháng lên trong đầu :
- “ Tại sao… bất cứ hành động gì của Tiểu Mai cũng lại có thể làm tôi thẫn thờ đến vậy ? Không lẽ ngày trước tôi đã sai rồi sao ? “
Mãi đắm chìm trong bản nhạc của hồi ức, tận lúc chỉ còn 10 phút nữa là đến giờ vào lớp thì tôi mới giật mình đứng bật dậy,nhanh chóng tính tiền và đạp xe hết tốc lực hướng về trường.
- Vừa kịp….hộc… ! – Tôi thở dốc,đưa tay quệt mồ hôi sau khi đã gửi được xe vào bãi.
Đưa mắt nhìn học sinh các lớp đang dần tập trung lại giữa sântrường nắng nóng, tôi vội rảo bước theo hành lang đi về phía lớp mình. Ngang qua chỗ phòng y tế, tôi thoáng thấy TiểuMai tay cầm điện thoại di động và đang nói chuyện. Thấy vậy nên tôi bước thật nhanh qua đểkhông làm phiền nàng, dù bên tai nghe loáng thoáng được một câu :
- Không biết nữa, hai người đó làm sao ấy, chẳng diễn tả được, ừa…. nhưng tóm lại là không ngoài dự đoán ! – Tiểu Mai nói vào điện thoại.
Đến chỗ bọn Khang mập đang tụ tập quanh nhóm Vy và nhỏ Huyền, tôi lựa một băng ghế trống dưới tán cây rồi ngồi xuống, lấy cuốn sổ tay quạt lấy quạt để cho mát. Và bất chợt ánh mắt tôi cùng Tiểu Mai chạmnhau, vẻ như trong lúc đang nói chuyện điện thoại với ai đó, nàng thỉnh thoảng có nhìn về phía tôi. Nhưng nếu như mắt tôi không lầm, thì cũng có lúc nàng lại đưa mắt nhìn Khả Vy.
- “ Gì thế nhỉ ? Tiểu Mai kể với aichuyện của mình và Vy à ? “ – Tôi nhíu mày nghĩ khi xâu chuỗi lại vài chi tiết mơ hồ vừa rồi.
- “ Chậc, chả phải đâu, Tiểu Mai đâu phải loại người tò mò như vậy ! “ – Và tôi ngay lập tức phản bác lại nghi vấn mình vừa đưa ra. – “ Mà có kể với ai cũng chẳng sao, đằng nào thì sớm muộn gì mọi người cũng biết hết thôi ! “
Đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì thằng Luân ngồi phịch xuống cạnh tôi, mồ hôi nhễ nhại túa raướt đẫm cả lưng áo :
- Sao mày toàn đi trễ thế ? Hụt bữa đá cầu rồi kìa ! – Nó hỏi.
- Ờ, ngủ quên ! – Tôi đáp bừa cho qua chuyện.
- Buồn hoài, tao mới tối qua đi ăn chè cũng ngồi chung quán với Vy, cũng thấy em nó đi với thằng mới quen luôn mà, thôi chấp nhận sự thật đi ! – Thằng này vỗ vai tôi đầy an ủi.
- Chấp nhận là một chuyện, còn đối mặt lại là một chuyện khác !– Tôi cay đắng trả lời, nghĩ đến cách mình chọn “ Vong tình thiên thư “ để đối diện với sự thật cũng thật tàn nhẫn.
Bất thần từ đằng sau lưng hai đứa, có hai thằng con trai lớp khác lạ hoắc lò dò đi tới :
- Ê…bạn…. ! – Một thằng trong hai đứa nó cất giọng hỏi.
- Gì ? – Thằng Luân quay lại.
- Nhỏ kia lớp tụi mày à ? Tên gì vậy ? – Thằng này vào ngay vấn đề.
- Nhỏ nào đâu ? – Thằng Luân ngơ ngác.
- Kìa, nhỏ đang nói chuyện điệnthoại đó ! – Thằng kia chỉ tay vềphía Tiểu Mai.
- À…Trúc Mai, có gì không ? – Luân khùng xác nhận.
- Hỏi cho biết thôi, thanks mày nhé ! – Rồi hai thằng quay đi, mặt cười toe toét như vừa bắt được vàng, lại còn cụng tay nhau “ ồ yeah “ bôm bốp.
- Chậc, đúng là người đẹp có khác, đi đâu cũng được mến mộ ! – Thằng Luân thở hắt ra nhìn về phía Tiểu Mai.
- Ờ. ! – Tôi nhún vai đáp bâng quơ.
- Mày…có khi nào nghĩ Trúc Mai thích mày không nhỉ ? – Nó khều vai tôi hỏi.
- Vớ vẩn….tao….chả xứng đáng !– Nếu là khi trước thì tôi đã gạt phắt đi, nhưng bây giờ mọi sự đã khác nhiều rồi.
Nghe tôi nói thế thằng Luân hếtham tìm hiểu nữa, nó tặc lưỡi rồi đứng dậy nhập bọn với tụi Dũng xoắn đang đấu láo ngoài sân.
Mỗi tôi là ngồi lại ghế, trong đầu vẫn còn vang vọng câu hỏi của thằng Luân khi nãy,không ngăn được mình đưa mắt nhìn Tiểu Mai đang nói chuyện, tôi thẫn thờ phút chốc rồi lại lắc đầu cười buồn một mình.
Mặt mũi nào mà quay lại với người mình từng từ chối dứt khoát nữa chứ, ừm, tôi giờ chẳng có tư cách gì để xứng đáng với Tiểu Mai nữa rồi !